Chồng chi 20 triệu thuê giúp việc chăm con, vừa hết tháng cữ, chị ấy khuyên tôi ly hôn và tôi đồng ý
Chiều hôm đó sau khi con ngủ, chị Thảo nói muốn trò chuyện riêng. Ánh mắt chị ấy nghiêm túc khác hẳn mọi ngày.
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, anh hơn tôi 12 tuổi. Anh từng trải, thành đạt, nói năng nhẹ nhàng, luôn khiến tôi cảm thấy được che chở. Bạn bè ai cũng bảo tôi may mắn khi lấy được người chồng vừa có điều kiện, vừa tâm lý như thế.
Sau cưới, anh bảo:
- Em cứ ở nhà dưỡng thân thể cho tốt rồi sinh con cho anh là được, còn lại mọi thứ cứ để anh lo. Anh nói vậy cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh không muốn em đi làm vất vả, áp lực.
Nghe vậy, tôi thấy lòng thật ấm áp và đã nghe lời anh nghỉ việc để toàn tâm chuẩn bị mang thai.
Khi tôi mang thai, anh thuê một cô giúp việc tên Thảo, được đào tạo bài bản, có chứng chỉ chăm sóc mẹ và bé. Giá thuê lên tới 20 triệu một tháng, tôi ngạc nhiên nhưng anh chỉ cười:
- Anh muốn em được chăm sóc tốt nhất. Chỉ cần con và em khỏe mạnh là được, tiền nong không quan trọng.
Thảo hơn tôi vài tuổi, dáng người nhỏ nhắn, hiền lành, nói năng chừng mực. Chị ấy chăm sóc tôi rất chu đáo nên chỉ sau vài tuần, tôi đã quý chị như chị gái, trong nhà có tiếng cười nói nhiều hơn. Chồng tôi cũng tỏ ra vui vẻ, thường khen chị Thảo làm việc chuyên nghiệp, khiến tôi cảm thấy yên tâm.

Anh từng trải, thành đạt, nói năng nhẹ nhàng, luôn khiến tôi cảm thấy được che chở. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng sau khi sinh con, tôi bắt đầu thấy chồng có nhiều thay đổi. Anh đi sớm về muộn với lý do bận công việc. Tôi nghĩ do anh áp lực nên cố gắng không than phiền. Chỉ đến khi chị Thảo chủ động tìm gặp tôi, mọi thứ mới dần sáng tỏ.
Chiều hôm đó sau khi con ngủ, chị Thảo nói muốn trò chuyện riêng. Ánh mắt chị ấy nghiêm túc khác hẳn mọi ngày. Chị nói rằng có chuyện quan trọng, sợ tôi tổn thương, nhưng nếu không nói ra thì chị ăn không ngon, ngủ không yên.
Chị kể trong thời gian tôi ở cữ, chồng tôi từng mồi chài chị, lúc đầu chỉ là những câu nói bóng gió, sau thì thẳng thừng ngỏ ý muốn “qua lại”, hứa sẽ giúp chị ấy mở trung tâm chăm sóc nếu đồng ý. Thảo từ chối, nhưng anh vẫn không buông tha. Không chỉ vậy, chị còn nhiều lần thấy anh nhắn tin, gọi điện cho một người phụ nữ khác rất tình tứ.
Tôi chết lặng. Trong đầu chỉ nghĩ: Không thể nào. Người đàn ông tôi yêu thương, người từng nắm tay tôi qua bao tháng ngày sao lại có thể làm vậy?
Tôi nói với Thảo rằng có thể chị hiểu lầm. Nhưng rồi chị lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm. Giọng chồng tôi vang lên rõ ràng, lúc ngọt ngào, lúc dỗ dành, rồi chuyển sang năn nỉ, thậm chí có đoạn anh nói nếu chị ấy chịu “gần gũi”, anh sẽ đảm bảo tương lai cho chị.
Tôi ngồi lặng, tim như ai bóp nghẹt. Mọi nghi ngờ bấy lâu được xâu chuỗi lại, từ ánh mắt lảng tránh, mùi nước hoa lạ trên áo, những đêm anh bảo “họp gấp” nhưng không về. Tôi từng tự an ủi rằng hôn nhân nào cũng có lúc nguội lạnh, hóa ra mình chỉ đang cố bám vào ảo tưởng.
Tối đó, tôi ngồi đối diện anh. Tôi không gào khóc, chỉ hỏi:
- Anh có người phụ nữ khác phải không?
Anh chối, nhưng khi tôi mở đoạn ghi âm, anh im lặng. Một lát sau, anh nói lạnh lùng:
- Anh thấy cô đơn. Em giờ chỉ biết đến con, không đoái hoài gì đến anh nữa nên anh mới như thế. Anh chỉ muốn tìm người giải khuây, để mình được là một người đàn ông thôi.

Khi tôi hỏi chuyện, ban đầu anh chối nhưng sau đó đã thừa nhận chuyện ngoại tình. (Ảnh minh họa)
Tôi bật cười trong nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Nhưng anh quên rằng giờ em không chỉ là một người vợ mà còn là một người mẹ. Anh cũng quên rằng em đã đánh đổi cả sức khỏe và sự nghiệp để ở nhà sinh con cho anh.
Anh im lặng. Và tôi hiểu, cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết.
Sáng hôm sau, tôi gửi đơn ly hôn. Anh không giữ. Mọi thứ kết thúc nhanh chóng đến mức khiến tôi hụt hẫng, nhưng cũng là lúc tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, mang con theo. Chị Thảo xin ở lại giúp thêm một thời gian, nói rằng muốn hỗ trợ hai mẹ con đến khi tôi ổn định.
Những tháng đầu thật khó khăn. Con còn nhỏ, tôi phải vừa chăm bé vừa tìm cách làm lại từ đầu. Tôi nhận việc online, dần có thu nhập, rồi mở một cửa hàng nhỏ bán đồ mẹ và bé. Cuộc sống tuy vất vả nhưng lòng tôi lại bình yên lạ thường.
Trước khi rời đi, chị Thảo ôm tôi nói:
- Chị xin lỗi vì đã nói ra chuyện khiến em đau lòng, nhưng chị không muốn em sống trong dối trá.
Tôi nắm tay chị ấy, nghẹn ngào:
- Không, em phải cảm ơn chị mới đúng. Nhờ chị mà em dám bước ra khỏi bóng tối.
Ba năm trôi qua, tôi và anh trở lại là bạn. Anh vẫn gửi tiền nuôi con đều đặn, thỉnh thoảng đến thăm bé. Tôi không còn oán giận. Tôi hiểu, con người đôi khi yếu đuối trước cám dỗ, nhưng lỗi lầm không thể biện minh cho sự phản bội.
Giờ đây, tôi tự lập, tự tin và bình thản hơn bao giờ hết. Con trai tôi lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn của mẹ, không thiếu thốn điều gì. Tôi học được rằng hạnh phúc không phải là có một người đàn ông bên cạnh, mà là dám buông bỏ khi cần và sống đúng với lòng mình.
Bình luận