Bố đưa hết 2 tỷ tiết kiệm cho nhân tình, mẹ tôi chẳng bận tâm nhưng khiến chồng tái mặt trước một món đồ
Tôi từng nghĩ, một người phụ nữ như mẹ, hiền lành, tần tảo, cả đời chỉ biết lo cho chồng con, sẽ không thể nào gượng dậy nổi nếu bị phản bội. Nhưng tôi đã lầm. Sự im lặng của mẹ không phải là yếu đuối, mà là một cơn bão đang âm thầm tích tụ.
Mọi chuyện bắt đầu vào một đêm mưa tầm tã. Tôi đi làm về muộn, vừa tra chìa khóa vào cửa thì nghe thấy tiếng nức nở rất khẽ từ trong nhà vọng ra. Mẹ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, mắt đỏ hoe.
Không đợi tôi hỏi, mẹ đưa tôi xem một tin nhắn ngân hàng. Tài khoản tiết kiệm gần 2 tỷ đồng, số tiền cả đời bố mẹ chắt bóp, đã bị rút sạch. Khi tôi hỏi chuyện, bà nấc lên từng tiếng:
- Bố con chuyển hết cho cô đồng nghiệp trẻ đẹp ở công ty. Họ… qua lại với nhau một thời gian rồi.
Tôi sững sờ. Người đàn ông cả đời tôi tôn trọng hóa ra đã lén lút sau lưng vợ con, chuyển hết tài sản cho một cô gái trẻ hơn ông hai chục tuổi. Đó không chỉ là một cú lừa về tài chính, mà là một cú đâm thẳng vào lòng tin của cả gia đình.
Tôi hỏi mẹ sẽ làm gì. Mẹ chỉ cười nhạt:
- Mẹ chẳng dại đi đánh ghen, làm loạn cho mệt người, xấu mặt mình đâu. Nhưng mẹ không bỏ qua đâu.
Rồi bà đứng dậy, gạt nước mắt, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng. Nhưng tôi biết, lòng mẹ đã vỡ vụn.
Khi tôi hỏi chuyện, bà nấc lên từng tiếng. (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, mẹ vẫn im lặng, không trách móc, không nhắc chuyện tiền bạc với bố. Thậm chí, mẹ còn đưa ra một đề nghị khiến cả tôi và bố đều ngạc nhiên, đó là tổ chức kỷ niệm 30 năm ngày cưới của hai người. Bố ban đầu lúng túng từ chối, nhưng mẹ kiên quyết:
- 30 năm sống cùng nhau, chẳng lẽ không xứng đáng có một buổi tiệc để nhìn lại?
Thế là, trong khi bố cứ ngập ngừng lo lắng, mẹ lại bắt tay chuẩn bị mọi thứ một cách chuyên nghiệp: đặt khách sạn, mời họ hàng, thuê MC, làm backdrop, thuê quay phim chụp hình. Đặc biệt, mẹ còn cố ý gửi thiệp mời đến tận tay cô nhân tình trẻ kia, người mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở bất kỳ buổi tiệc gia đình nào. Tôi hỏi mẹ mời cô ta để làm gì. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt lặng lẽ nhưng sâu thẳm:
- Có người làm chứng thì món quà mới giá trị.
Khi đó tôi bắt đầu hiểu, mẹ không hề cam chịu. Mẹ đang âm thầm chuẩn bị một sân khấu, không phải để níu kéo hôn nhân, mà để kết thúc nó một cách đầy khí phách.
Ngày tiệc kỷ niệm ngày cưới diễn ra, hội trường khách sạn trang hoàng rực rỡ. Họ hàng, bạn bè đến đông đủ. Ai cũng nghĩ đây là buổi lễ tri ân tình nghĩa vợ chồng sau 3 thập kỷ, không ai ngờ được rằng đây lại là sân khấu cuối cùng của cuộc hôn nhân ấy.
Cô nhân tình trẻ cũng đến. Cô ta mặc váy áo lộng lẫy, son phấn chỉn chu, như thể là nhân vật chính. Bố tôi nhìn thấy cô ta, mặt lập tức biến sắc. Ông thì thầm với mẹ rằng muốn hủy buổi tiệc. Mẹ chỉ đáp gọn:
- Muộn rồi. Khách mời đều đã đến.
Mẹ tôi đã đề nghị tổ chức tiệc kỷ niệm 30 năm ngày cưới với bố. (Ảnh minh họa)
Buổi tiệc diễn ra như bao tiệc kỷ niệm ngày cưới khác, gồm lời dẫn chuyện về quá trình yêu nhau, những hình ảnh ngày cưới, tiếng chúc tụng, ly rượu mừng. Bố cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay run rẩy, ánh mắt không giấu nổi sự hoang mang. Rồi đến tiết mục "trao quà kỷ niệm". Mẹ đứng dậy, cầm micro, nở một nụ cười nhẹ:
- Cảm ơn anh đã đồng hành cùng tôi suốt 30 năm. Hôm nay, tôi có một món quà nhỏ dành tặng.
Nói xong, mẹ lấy từ túi ra một tập hồ sơ dày, đặt trước mặt bố. Cả khán phòng dồn mắt nhìn. Bố mở ra, nhìn lướt qua vài trang, rồi ngồi sụp xuống ghế như thể mất hết sức lực.
Đó là đơn ly hôn, kèm theo toàn bộ bằng chứng chuyển nhượng tài sản, sổ đỏ đã sang tên, sao kê ngân hàng, thông tin chuyển tiền cho người thứ ba. Mọi giao dịch mờ ám trong 6 tháng qua đều được thống kê đầy đủ, chi tiết đến từng chữ.
Mẹ nhìn quanh hội trường, giọng rõ ràng, dứt khoát:
- Tôi từng nghĩ 30 năm là một hành trình đủ dài để gìn giữ. Nhưng có người lại xem nhẹ nó chỉ bằng vài lời đường mật. Từ ngày mai, tôi và ông sẽ chính thức kết thúc cuộc hôn nhân này. Và cô gái kia, luật sư của tôi sẽ liên hệ với cô ta.
Không một ai nói gì. Mọi người đều sững sờ trước màn lật ngược tình thế quá ngoạn mục. Cô nhân tình trẻ cố gắng rời đi, nhưng ánh mắt mọi người đã xoáy chặt vào cô như một lời phán xét không cần nói thành lời. Bố tôi thì cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Sau buổi tiệc đó, mẹ tiến hành thủ tục ly hôn. Tòa tuyên trả lại tài sản bị chuyển nhượng bất hợp pháp. Cô nhân tình không chỉ mất hết số tiền nhận được, mà còn phải đối mặt với điều tiếng. Bố tôi, từ một người có tất cả, giờ trắng tay, trắng cả danh dự.
Mẹ ở tuổi U60 bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ sống cho mình, học vẽ, học khiêu vũ, đi du lịch cùng bạn bè. Tôi từng hỏi:
- Mẹ có thấy tiếc không?
Mẹ cười:
- Tiếc chứ. Nhưng tiếc một lần còn hơn sống trong uất nghẹn cả đời.
Tôi viết những dòng này để nhắn nhủ rằng, im lặng không có nghĩa là yếu đuối. Một người phụ nữ khi biết buông đúng lúc, có thể khiến cả thế giới nể phục. Đừng bao giờ xem thường sự bình tĩnh của một người vợ. Bởi đôi khi, im lặng là để chờ đợi thời khắc khiến kẻ phản bội phải trả giá đắt nhất.
Xem thêm: 5 dấu hiệu nhận biết đàn ông lăng nhăng chị em cần nhớ nằm lòng
Bình luận