Biếu bố dượng 10 triệu dịp Trung thu, ông chuyển lại 50 triệu và đưa một yêu cầu khiến tôi xấu hổ
Trung thu năm nay, tôi chuyển khoản biếu bố dượng 10 triệu đồng. Tôi nghĩ đó là chút lòng thành để ông tự mua đồ ngon, sắm sửa gì đó cho ấm lòng trong ngày đoàn viên. Vậy mà chưa đầy một ngày sau, tôi nhận lại được 50 triệu từ ông, kèm theo một dòng tin nhắn khiến tôi bật khóc, mặt nóng bừng vì xấu hổ.
Tôi là đứa trẻ không có ký ức về bố ruột. Mẹ kể, khi tôi mới chưa đầy 2 tháng, bố ruột vì say rượu mà rơi xuống ao rồi ra đi mãi mãi. Bên nội không những không thương xót mà còn đổ hết tội lỗi lên đầu mẹ.
Bà nội ruột cùng mấy người bác không ngần ngại đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, vì cho rằng mẹ con tôi "khắc chết" con trai họ. Từ đó, mẹ ôm tôi lang bạt, rồi gả cho một người đàn ông 35 tuổi ở làng bên.
Bố dượng tôi là người đàn ông nghèo khó, mồ côi bố mẹ từ nhỏ, sống nhờ ruộng nương và chăm sóc bà nội già yếu, liệt giường. Khi trai tráng trong làng rủ nhau lên thành phố làm thuê, ông vì gánh nặng gia đình mà ở lại, cặm cụi cày cấy, kiếm từng bữa cơm. Nhiều người tốt bụng giới thiệu vợ cho ông, nhưng ai nghe qua hoàn cảnh của ông cũng lặng lẽ rút lui.
Mẹ tôi là người duy nhất không quay đầu. Họ về sống với nhau không lâu thì bà nội ngày càng yếu, chi phí chữa trị cũng tăng theo.
Bố dượng chẳng còn cách nào khác, đành ra thành phố làm thuê. Đêm trước ngày đi, ông nghẹn ngào nói với mẹ:
- Mẹ anh nhờ em chăm sóc. Anh là đàn ông, kiếm tiền nuôi gia đình là việc anh phải làm. Nhưng thật sự anh thấy có lỗi với hai mẹ con.
Suốt những năm tháng đó, ông làm lụng vất vả, gửi từng đồng về, không giữ lại cho mình một xu. Đến chiếc áo lành lặn ông cũng chẳng dám mua. Mẹ tôi ở quê một mình vừa nuôi tôi, vừa chăm bà nội đến lúc bà mất trong sự mãn nguyện, nắm tay mẹ và bố dượng, mỉm cười ra đi.
Mẹ tôi đã chăm bà nội đến cuối đời. (Ảnh minh họa)
Sau này tôi mới biết, mẹ từng mang thai với bố dượng, nhưng mất con khi mới 6 tháng. Lo cho sức khỏe mẹ, ông chẳng bao giờ nhắc lại chuyện sinh thêm. Ông coi tôi như con ruột, yêu thương, chăm lo từng chút. Với chuyện học hành, ông chưa từng tiếc một đồng.
- Con phải học để trở thành người có ích cho xã hội.
Ông hay nói vậy.
Và tôi đã làm được. Nhờ sự hy sinh của mẹ và ông, tôi thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, trở thành người đầu tiên trong làng bước vào đại học trọng điểm. Cả làng đều trầm trồ:
- Con gái ông giỏi thật đấy!
Nghe vậy, bố dượng chỉ biết cười mà nước mắt cứ rưng rưng. Hôm gia đình làm tiệc tiễn tôi lên thành phố, bố dượng vốn không biết uống rượu nhưng hôm ấy đã uống rất nhiều.
Tốt nghiệp, tôi quyết định ở lại thành phố làm việc. Mọi thứ tiến triển tốt, công việc ổn định, thu nhập khá. Tôi từng nghĩ, khi có điều kiện sẽ đón mẹ và ông lên sống cùng để bù đắp. Nhưng đời không như mơ. Một ngày, mẹ làm đồng thì nôn ra máu và ngất xỉu. Bác sĩ chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Tôi lao về quê trong nước mắt. Mỗi ngày nhìn mẹ tiều tụy dần, tôi chỉ biết ôm chặt lấy mẹ, còn ông thì lặng lẽ khóc sau hè.
Ngôi nhà mới xây đầu năm, mẹ còn chưa kịp treo tấm rèm cửa mình thích. Mẹ ra đi lặng lẽ, trên môi vẫn nở nụ cười. Ông ôm lấy bà, gục xuống như mất cả thế giới. Một đêm mà tóc ông bạc trắng. Cả làng đến tiễn mẹ, xúc động trước tình yêu của họ.
Lo xong hậu sự, tôi trở lại thành phố. Cuộc sống cuốn tôi đi. Dần dần, tôi gọi điện về ít hơn, rồi gần như quên mất. Bố dượng vẫn thường xuyên gọi hỏi: “Con sống ổn không?”, “Có áp lực gì không?”, “Ở thành phố có ai thân thiết chưa?” Tôi luôn ậm ừ cho qua.
Tôi khóc nghẹn khi mẹ ra đi. (Ảnh minh họa)
Rồi Trung thu sắp đến, tôi định tranh thủ làm thêm, không về quê. Thế là tôi gửi cho bố dượng 10 triệu đồng, dặn mua đồ ăn ngon, sắm thêm áo mới, rồi nhẹ nhàng báo tin:
- Con bận quá, không về được đâu ạ.
Hôm sau, tôi nhận lại 50 triệu từ ông, cùng với một dòng tin nhắn khiến tôi bật khóc:
- Bố biết con sống ở thành vất vả, lại một thân một mình nên gửi con ít tiền, lỡ có chuyện gì còn xoay sở. Cũng coi như bố dùng số tiền này để mua một ngày của con. Trung thu về nhà một chuyến nhé. Vé máy bay bố lo. Mẹ con chắc chắn nhớ con nhiều lắm, con nên đến mộ mẹ thắp cho bà nén nhang.
Đọc đến đây, tôi không cầm nổi nước mắt. Tôi xấu hổ vì mình đã quên mất điều giản dị nhất là bố mẹ không cần tiền, họ chỉ cần ta về bên họ, dù chỉ một ngày.
Tôi gấp laptop, đặt vé máy bay. Dù có phải bỏ lỡ cơ hội thăng chức, tôi vẫn phải về. Về với người bố không sinh ra tôi nhưng yêu thương tôi hơn tất cả. Về với mẹ, người phụ nữ cả đời chỉ sống vì chồng vì con.
Bình luận