Bị chồng mắng vì lén gửi 30 triệu cho bố dượng sửa nhà sau mưa bão, tôi ôm anh cảm ơn
Tôi ngồi co ro trên chiếc ghế sofa, nghe tiếng mưa còn lộp bộp ngoài hiên mà lòng nặng như đá. Những ngày miền Trung bão giông luôn làm tim tôi thắt lại. Quê tôi ở một vùng biển nhỏ, năm nào cũng oằn mình trong gió bão.
Mẹ tôi tái hôn khi tôi lên 8. Bố ruột mất sớm trong một vụ tai nạn lao động. Cả tuổi thơ của tôi chỉ có mẹ, một người đàn bà gầy gò bán cá ngoài chợ để nuôi tôi ăn học.
Rồi một ngày, mẹ dẫn về một người đàn ông hiền lành, dáng lam lũ. Ông ít nói, chỉ lặng lẽ sửa lại mái nhà dột, cặm cụi đóng lại bàn ghế xiêu vẹo. Ông không phải người giàu có nhưng luôn hào phóng và chăm sóc tôi như con ruột. Ông chở tôi đến trường, đưa tôi đi viện khi ốm, dạy tôi gói bánh chưng mỗi Tết, rồi tôi dần gọi ông là “bố” lúc nào chẳng hay.
Khi tôi lên đại học, mẹ phát hiện bệnh nặng. Bố dượng gánh hết mọi thứ, vừa làm thuê vừa chăm sóc mẹ.
Mẹ mất năm tôi vừa tốt nghiệp, để lại ông một mình trong căn nhà cũ. Tôi thì đi làm xa, rồi lập gia đình. Những chuyến về quê cứ thưa dần, chỉ còn vài lần Tết hay giỗ mẹ. Trong lòng tôi luôn có chút áy náy, nhưng cũng tự nhủ ông còn khỏe, còn làm được, chưa cần mình lo nhiều.
Khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, mẹ qua đời. (Ảnh minh họa)
Thế rồi khi cơn bão số 10 ập vào miền Trung, những tin nhắn dự báo thời tiết dồn dập hiện lên trên điện thoại, lòng tôi bỗng nặng trĩu lo lắng. Không chần chừ, tôi gọi về quê ngay lập tức. Giọng bố dượng qua máy vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng tôi nghe rõ trong đó có chút mệt mỏi và lo âu.
- Nhà bếp bị dột, mái tôn che sân bị thổi bay rồi con ạ. May mà nhà chính với người không sao.
Tôi thở phào, ít ra ông vẫn bình an. Nhưng cúp máy rồi, lòng tôi không yên. Nếu cơn bão tiếp theo đến, liệu có may mắn được nữa không?
Đêm đó tôi trằn trọc. Tôi mở tài khoản, tính toán số tiền tiết kiệm ít ỏi của hai vợ chồng. Tôi quyết định lén gửi cho bố dượng 30 triệu để ông sửa nhà, ít nhất để ông có chỗ trú êm ấm. Tôi biết chồng rất thương tôi nhưng cũng thẳng thắn chuyện tài chính. Tôi không muốn anh khó chịu hay nghĩ rằng tôi thiên vị bên ngoại.
Hôm sau, tôi chuyển tiền. Bố dượng gọi ngay:
- Sao con gửi cho bố nhiều thế? Bố tự lo được. Con gửi thế chồng con có biết không?
Nhưng ông không hề biết lúc ấy tôi đang trong phòng tắm, còn chồng tôi thấy điện thoại hiện tên “Bố”, liền nghe hộ. Từ ngày cưới, bố mẹ đôi bên gọi đến, ai bận thì người kia nghe, nên anh cũng không nghĩ gì.
Anh bật loa ngoài, tiếng bố dượng lại to nên ở trong phòng tắm tôi cũng nghe rõ mồn một. Hoảng hốt, tôi vội mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài. Vừa bước chân ra, tôi đã thấy sắc mặt chồng tối sầm lại. Thấy tôi, anh liền mắng:
- Sao em gửi tiền cho bố dượng sửa nhà mà không nói anh biết? Anh không đáng để em tin tưởng à, hay em nghĩ anh là thằng chi li với nhà vợ?
Giọng anh trầm xuống, như kìm nén một nỗi tổn thương. Tôi lí nhí xin lỗi:
- Em sợ anh không vui… Em chỉ muốn giúp bố thôi.
Nói tới đó, cổ họng nghẹn lại. Tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, thấy mình sai khi tự quyết mọi thứ mà không chia sẻ với người đầu ấp tay gối.
Chồng đã mắng khi biết tôi lén gửi 30 triệu cho bố dượng sửa nhà. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi thở dài, ánh mắt dần dịu lại. Anh kéo tôi ngồi xuống.
- Em ơi, sửa nhà chỉ có 30 triệu thì thấm vào đâu? Với căn nhà đó cũ lắm rồi, bố sống như vậy không an toàn đâu. Anh tính vợ chồng mình bàn với bố đón ông lên ở cùng để dưỡng già. Nếu ông không đồng ý, chúng mình hãy xây lại cho ông căn nhà nho nhỏ.
Tuy ông không phải bố ruột em, mẹ em cũng đã mất nhưng dù gì đó cũng là người chăm sóc, nuôi nấng em như con ruột từ nhỏ đến lớn. Anh vẫn luôn biết em canh cánh, áy náy về bố dượng nhưng ngại anh và nhà chồng. Nhưng em đừng lo, đó là chuyện bổn phận con cái nên làm mà. Anh là chồng em, anh cần có trách nhiệm chia sẻ cùng em.
Nghe anh nói, nước mắt tôi lăn dài, từng câu từng chữ như tháo gỡ tảng đá trong lòng tôi suốt bao năm qua. Tôi đã quen gồng mình, quen tự lo, đến mức quên mất rằng bên cạnh mình còn một bờ vai để dựa. Tôi ôm anh, bật khóc như đứa trẻ.
- Cảm ơn anh… Em xin lỗi…
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, nụ cười hiền hòa quen thuộc trở lại.
Từ lúc đó tôi hiểu ra rằng, cuộc đời dù có bao nhiêu bão giông thì cũng không thể làm ta gục ngã, nếu bên cạnh luôn có một người sẵn sàng cùng ta chia sẻ gánh nặng, cùng ta bước qua những khó khăn. Và chỉ cần có một nơi gọi là nhà, một người gọi là bến đỗ, thì mọi thử thách rồi sẽ hóa thành bình yên.
Bình luận