Đi làm giúp việc, ông chủ tặng tôi căn nhà 10 tỷ thay vì cho 2 con trai nhưng kèm theo điều kiện
Hai người con trai của ông biết chuyện, giận dữ lắm. Họ đến nhà, nói những lời khiến tôi tủi thân, nào là bảo tôi lợi dụng ông, nào là bảo tôi giả vờ tốt để lấy lòng ông, hay người giúp việc mà được nhà 10 tỷ, thiên hạ cười cho…
Tôi năm nay 45 tuổi, làm nghề giúp việc và chăm sóc người già đã hơn 10 năm. Trong quãng thời gian đó, tôi từng phục vụ nhiều gia đình, chứng kiến đủ chuyện buồn vui, nhưng chưa bao giờ có câu chuyện nào khiến tôi day dứt như với ông chủ hiện tại – người đã coi tôi như người thân ruột thịt, thậm chí còn để lại cho tôi cả căn nhà trị giá hàng chục tỷ.
Ông chủ của tôi là cán bộ về hưu, sống trong một ngôi nhà lớn cùng vợ. Hai người có 2 cậu con trai đều đã lập gia đình và sống riêng. Cuộc sống của ông bà khi ấy rất yên bình. Nhưng rồi, chẳng lâu sau, bà mất vì ung thư. Từ đó, ông sống một mình trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng đồng hồ kêu tích tắc giữa đêm.
Sức khỏe yếu dần, ông đành thuê giúp việc và chọn trúng tôi. Khi tôi đến làm, ông ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng trầm ngâm. Căn nhà to, sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, giống như người chủ của nó vậy.
Tôi không dám hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ. Một thời gian sau, ông bắt đầu mở lòng hơn. Thỉnh thoảng ông kể cho tôi nghe chuyện thời trẻ, chuyện về hai đứa con trai mà ông rất thương, về người vợ hiền đã khuất. Mỗi khi nhắc đến bà, ánh mắt ông dịu lại, giọng ông nghẹn đi.

Ngày đó, vợ của ông chủ mất vì bệnh. (Ảnh minh họa)
Tôi cứ nghĩ cuộc sống ấy sẽ bình lặng như vậy, cho đến một ngày, ông bị đột quỵ. Hôm đó, nếu tôi không phát hiện ra và đưa ông tới bệnh viện kịp thời, chắc ông đã nguy hiểm tính mạng. Ông qua khỏi, nhưng bị liệt nửa người. Từ đó, mọi sinh hoạt của ông đều phải nhờ người khác giúp.
Hai cậu con trai đến bệnh viện, bàn nhau đón ông về chăm. Nhưng rồi, chẳng ai nhận. Người nói nhà chật, người bảo công việc bận. Cuối cùng, ông lại trở về căn nhà cũ, nơi chỉ có tôi. Tôi thương ông lắm. Có những đêm ông đau, tôi ngồi bóp chân tay cho ông đến sáng. Có những bữa ông ăn được chút cháo, tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng ông là người già yếu, mình có thể giúp được ngày nào là vui ngày đó.
Thời gian trôi đi, sức khỏe của ông dần khá hơn. Ông có thể chống nạng đi vài bước quanh nhà. Mỗi sáng, tôi pha trà cho ông, cùng ông ra sân hít thở. Có lúc ông ngồi im rất lâu, nhìn về khoảng vườn nhỏ nơi bà từng trồng hoa, rồi khẽ nói:
- Cô Vũ này, người ta sống đến tuổi này rồi, chẳng còn sợ chết, chỉ sợ chết mà chưa kịp biết ơn những người tử tế.
Tôi không hiểu hết ý ông nói, cho đến một ngày, ông gọi luật sư đến nhà. Ông bảo muốn lập di chúc. Tôi cứ nghĩ ông muốn chia nốt căn nhà đang ở cho hai đứa con để tránh tranh chấp về sau. Nhưng không, trong di chúc ấy, ông quyết định để lại căn nhà trị giá 10 tỷ cho tôi. Tôi bàng hoàng, vừa sợ, vừa không tin nổi.
Tôi gạt đi, nói:
- Ông đừng làm vậy, tôi chỉ là người làm thuê. Tôi chăm ông là công việc, chứ đâu phải để được gì.
Nhưng ông chỉ mỉm cười:
- Cô không hiểu đâu, cô không chỉ là người làm thuê. Nếu không có cô, tôi đã chết lâu rồi. Căn nhà này không phải phần thưởng, mà là lời cảm ơn.
Hai người con trai của ông biết chuyện, giận dữ lắm. Họ đến nhà, nói những lời khiến tôi tủi thân, nào là bảo tôi lợi dụng ông, nào là bảo tôi giả vờ tốt để lấy lòng ông, hay người giúp việc mà được nhà 10 tỷ, thiên hạ cười cho… Tôi lặng im, chỉ muốn gói đồ đi ngay, nhưng ông chủ giữ tôi lại. Ông nói rõ ràng trước mặt họ:
- Cô ấy cứu mạng tôi, chăm sóc tôi khi hai đứa chẳng ở đây. Căn nhà này là của cô ấy, nhưng tôi có một điều kiện.
Tôi lặng người, ngỡ ngàng. Rồi ông chủ nói tiếp:
- Tôi chỉ mong cô hứa, sau khi tôi mất, cô sẽ ở lại căn nhà này, giữ nguyên bàn thờ, thắp cho vợ chồng tôi nén nhang vào ngày giỗ, ngày rằm và mùng 1, ngày Tết. Đừng bán nhà trong 10 năm, vì tôi sợ sau khi tôi đi, nơi này biến mất, chẳng còn ai nhớ đến chúng tôi.

Ông chủ đã lập di chúc cho tôi căn nhà. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe mà sống mũi cay cay. Cả đời tôi đi làm thuê, chưa từng nghĩ sẽ có ngày được chủ cho hẳn cắn nhà, gửi gắm niềm tin ở mình như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, tôi thấy bối rối vô cùng. Căn nhà quá lớn, giá trị quá lớn, còn tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không chồng, không con, chỉ biết sống lặng lẽ. Giữ gìn một ngôi nhà như thế, cùng trách nhiệm hương khói cho người đã khuất là điều không dễ.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về ông, người cha già bị chính con ruột lãng quên. Tôi nghĩ về cuộc đời mình, mấy chục năm đi làm thuê, không nơi nương tựa. Có lẽ, ông và tôi đều cô đơn theo cách riêng. Giữa hai con người xa lạ, lại có thể tìm thấy sự đồng cảm mà máu mủ ruột rà đôi khi không làm được.
Sáng hôm sau, tôi nói với ông:
- Nếu ông tin tôi, tôi sẽ hứa giữ lời. Tôi sẽ ở lại căn nhà này, coi đây là nhà mình, và chăm lo hương khói cho ông bà như người thân.
Ông nắm tay tôi, ánh mắt hiền hậu:
- Cảm ơn cô. Giờ thì tôi yên tâm rồi.
Tôi không biết sau này cuộc đời mình sẽ ra sao. Nhưng tôi tin, có những món quà không thể đo bằng tiền như lòng tin, như tình người, như câu nói “cảm ơn” từ một người sắp rời cõi thế.Và căn nhà 10 tỷ kia, với tôi, không phải tài sản mà là một phần nghĩa tình tôi sẽ mang theo suốt quãng đời còn lại.
Bình luận