Đưa mẹ chồng 18 triệu/tháng tiền đi chợ nhưng bà chỉ cho ăn lạc với đậu phụ, lật giường lên tôi mới hiểu

Tôi chết lặng vài giây, rồi mọi thứ bỗng ghép lại thành câu trả lời.

Vợ chồng tôi cưới nhau được 13 năm, có hai đứa con, đứa lớn 11 tuổi, đứa nhỏ 8 tuổi. Thuở mới cưới, thật sự là tay trắng, chẳng có gì ngoài tình yêu với quyết tâm làm lại từ đầu. Sau nhiều năm lăn lộn, buôn bán cũng dần khá lên.

Vài năm trước, tôi gom góp mua cho bố mẹ chồng một căn nhà nhỏ để ông bà an cư. Sau đó, tôi với chồng mua thêm một căn ở khu bên cạnh để tiện qua lại chăm sóc đôi bên.

Tôi làm việc ở công ty, ngày nào cũng bận ngập đầu nên chuyện cơm nước, con cái, dọn dẹp… gần như giao hết cho mẹ chồng. Mẹ nấu ăn 3 bữa cho cả nhà, bố chồng thì đưa đón hai đứa nhỏ đi học.

Nghĩ mẹ chồng cũng đã lớn tuổi, lại lo toan cho cả nhà, nên từ hồi dọn về gần nhau, tôi chủ động đưa bà mỗi tháng 15 triệu tiền chợ búa, chi tiêu. Thiếu bao nhiêu cứ bảo tôi đưa thêm. Thật ra bố mẹ chồng cũng không thiếu thốn, bố có lương hưu mỗi tháng gần 5 triệu nữa.

Chị chồng tôi thì khổ hơn. Chồng chị mất mấy năm trước vì tai nạn giao thông, để lại hai cậu con trai.

Chị học ít, ban đầu chỉ buôn bán nhỏ lẻ. Sau thấy chị vất vả quá, chồng tôi mới bàn với tôi cho chị vào công ty làm việc. Tôi cũng đồng ý. Hai đứa con chị cũng thường xuyên sang nhà ăn cơm cùng bọn trẻ, mẹ chồng nấu luôn.

Đưa mẹ chồng 18 triệu/tháng tiền đi chợ nhưng bà chỉ cho ăn lạc với đậu phụ, lật giường lên tôi mới hiểu - 1

Mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt. (Ảnh minh họa)

Mọi chuyện vốn rất êm ả. Mẹ chồng chăm sóc các cháu cực kỳ chu đáo, bữa ăn nào cũng đủ rau đủ thịt, thay đổi món liên tục. Tôi đi làm về chẳng phải động tay vào việc gì, mẹ thương tôi lắm, bảo tôi ở ngoài kiếm tiền đã khó rồi.

Nhưng khoảng nửa năm trở lại đây, tôi để ý thấy bữa cơm xuống cấp hẳn. Trước kia ngày nào cũng có thịt bò, thịt heo, cá, tôm, món mặn món xào phong phú. Còn 6 tháng nay, bữa tối thường chỉ có lạc rang và đậu phụ, thêm ít dưa cà, hiếm lắm mới thấy bữa thịt.

Bữa trưa thì hầu như chỉ có… bún. Là loại bún khô bà luộc lên rồi trộn với rau, hoặc chan nước với chút trứng hoặc xíu thịt băm. Trẻ đang tuổi lớn, ăn mì xong lát lại đói. Chiều nào đi học về cũng kêu đói meo, đòi tôi cho tiền chạy ra ngoài mua đồ ăn thêm.

Tôi mới góp ý nhẹ với mẹ chồng:

- Con sợ tụi nhỏ không đủ chất, sau mẹ nấu thêm cho các cháu ăn nhé?

Mẹ chồng thoáng ngập ngừng rồi thở dài:

- Giờ cái gì cũng tăng giá, cầm vài trăm đi chợ là hết ngay. Mẹ cũng cố gắng lắm mà không kham nổi…

Tôi nghe vậy thì thương, nghĩ chắc giá cả tăng nên mới túng thiếu, bèn đưa thêm 3 triệu mỗi tháng cho mẹ. Tính ra mẹ có 18 triệu tiền đi chợ mỗi tháng, chưa kể bố chồng còn lương hưu nữa.

Nhưng bữa cơm chỉ khá hơn chút xíu, vẫn không trở lại như trước. Tôi bắt đầu thấy lạ. Một tháng 18 triệu tiền chợ, thêm tiền lương hưu của bố chồng, gia đình 6–7 người ăn vẫn thoải mái. Không lẽ mẹ chồng tiêu gì quá tay? Hay có chuyện gì khác?

Đưa mẹ chồng 18 triệu/tháng tiền đi chợ nhưng bà chỉ cho ăn lạc với đậu phụ, lật giường lên tôi mới hiểu - 2

Thấy cơm canh quá đạm bạc, tôi đã góp ý với mẹ chồng. (Ảnh minh họa)

Một hôm, tôi tự cho mình nghỉ 2 ngày để “xả hơi”. Tôi bảo chồng đưa bố mẹ và bọn trẻ ra công viên chơi cho vui. Ở nhà rảnh rỗi nên tôi sang dọn dẹp giúp nhà bố mẹ chồng vì dạo này hơi bừa bộn.

Không ngờ lúc dọn giường, nhấc tấm nệm lên thì tôi thấy dưới đó có một túi hồ sơ kẹp rất kỹ. Linh cảm có gì đó lạ, tôi thử mở ra xem. Bên trong là hợp đồng mua nhà trả góp, người đứng tên không ai khác… chính là chị gái chồng.

Tôi chết lặng vài giây, rồi mọi thứ bỗng ghép lại thành câu trả lời. Thì ra từng đồng tiền tôi đưa cho mẹ chồng, bà đã dành dụm lại để hỗ trợ chị gái mua nhà. Có lẽ cả tiền lương hưu của bố chồng cũng dồn vào đó. Và vì thế mà bữa ăn bị cắt giảm, thịt cá bị hạn chế… để gom góp từng đồng.

Tôi không giận vì bố mẹ chồng lo cho con gái. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Tôi chỉ bực vì họ lén lút bớt xén tiền ăn của cả nhà, nhất là của mấy đứa nhỏ. Nếu họ nói thẳng muốn giúp chị gái mua nhà, vợ chồng tôi chắc chắn sẽ phụ. Đằng này lại giấu giếm, khiến tôi mang tiếng keo kiệt với con cái, trong khi thực ra tiền thì đang bị dùng cho việc khác.

Tối hôm đó, khi cả nhà đi chơi về, tôi đặt hợp đồng lên bàn trà. Bố mẹ chồng vừa bước vào đã thấy. Hai người đứng khựng lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Mẹ chồng run run giải thích:

- Chị con một mình nuôi hai đứa nhỏ, không nhà cửa đàng hoàng thì khó tìm người mới. Mà có tìm được người mới thì sợ sau cũng khổ. Bố mẹ chỉ nghĩ, giúp nó có căn nhà, có chút vốn liếng sau này dễ nói chuyện. Bố mẹ sợ nói ra, tụi con lại nghĩ bố mẹ thiên vị…

Nói đến đó bà khóc thành tiếng. Tôi nghe cũng nghẹn. Thật ra tôi hiểu, làm bố mẹ ai cũng thương con. Tay mẹ chồng run run lau nước mắt, nhìn mà tôi cũng mềm lòng.

Cuối cùng tôi lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ, đưa cho bà:

- Trong này có 300 triệu, coi như tụi con góp để chị mua nhà. Nhưng từ nay mẹ đừng bớt xén tiền ăn nữa. Trẻ con cần chất, mà cũng không nên giấu tụi con như vậy.

Mẹ chồng ôm lấy tay tôi, nước mắt rơi không ngừng, miệng chỉ lắp bắp:

- Cảm ơn… cảm ơn con…

Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ gia đình đôi khi không phải vì thiếu tiền mà rạn nứt, mà vì thiếu sự thẳng thắn. Nếu chịu nói ra sớm hơn, mọi chuyện đã nhẹ nhàng biết bao.

Cẩm Tú

Tin liên quan

Tin mới nhất

“Ngọn lửa tri thức xanh”: Bài ca tri ân những người gieo mầm tương lai

“Ngọn lửa tri thức xanh”: Bài ca tri ân những người gieo mầm tương lai

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 luôn là thời khắc đặc biệt để xã hội gửi lời tri ân đến những người thầy, người cô – những người đã lặng lẽ dạy dỗ, dẫn dắt và truyền cảm hứng cho bao thế hệ. Hòa trong không khí ấy, ca khúc “Ngọn Lửa Tri Thức Xanh” của nhà báo - nhạc sĩ Tào Khánh Hưng được ra đời như một món quà tinh thần ý nghĩa, lan tỏa thông điệp nhân văn về nghề giáo, v

“Thương ngàn” và thương người hay một ví dụ về văn chương sinh thái

“Thương ngàn” và thương người hay một ví dụ về văn chương sinh thái

Vĩnh Quyền là một nhà báo kỳ cựu, một cây phóng sự, bút ký xuất sắc của báo Lao Động, tờ báo vốn nổi danh trong làng báo Việt Nam về thể loại này. Ông đồng thời là một nhà văn luôn nỗ lực tự đổi mới nghệ thuật trong và qua các sáng tác văn chương đa dạng của mình. Tính cho đến nay, nhà văn Vĩnh Quyền đã là tác giả của trên hai mươi tập tản văn, bút ký, truyện ngắn và tiểu thu