Làm việc trong công ty của bố vợ, tình cờ nghe cuộc trò chuyện giữa ông và thư ký riêng mà tôi hoảng loạn
Bố vợ tôi là một người đàn ông thành đạt. Ông kinh doanh công ty riêng, quy mô không lớn nhưng làm ăn rất khá.
Tôi và vợ kết hôn được hơn 1 năm, cuộc sống nói chung rất hạnh phúc. Vợ tôi là người phụ nữ dịu dàng, chu đáo, biết quan tâm và sống tình cảm. Cô ấy là con gái út trong nhà, chị gái đã lấy chồng xa nên bố mẹ vợ giữ con út ở bên cạnh chăm sóc. Vì thế, sau khi kết hôn, tôi trở thành chàng rể ở rể, điều mà ở quê tôi, nhiều người vẫn còn định kiến. Nhưng với tôi, đó chẳng phải vấn đề. Tôi thật lòng yêu vợ, hơn nữa nhà tôi nghèo, anh em đông, nếu ở với bố mẹ vợ mà có cuộc sống ổn định lại khiến vợ vui thì có gì phải xấu hổ?
Bố vợ tôi là một người đàn ông thành đạt. Ông kinh doanh công ty riêng, quy mô không lớn nhưng làm ăn rất khá. Sau khi tôi cưới vợ, ông thương tình, nhận tôi vào công ty làm việc – vị trí tuy không cao, nhưng ổn định và có tương lai. Vợ tôi mang thai không lâu sau cưới, ở nhà dưỡng thai, mẹ vợ thì chăm sóc từng chút. Còn tôi, ngày ngày đi làm, tối về ăn cơm cùng cả nhà, cuộc sống bình yên và ấm áp.
Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn. Cho đến một ngày, mọi thứ thay đổi.
Hôm ấy, tôi mang một tập tài liệu cần bố vợ ký. Vừa đến cửa phòng làm việc của ông, tôi thấy cửa khép hờ. Bên trong, giọng nói của bố vợ và cô thư ký riêng vang lên. Tôi định đứng ngoài chờ vì không muốn làm phiền. Nhưng rồi, tiếng nói gay gắt của cô thư ký khiến tôi khựng lại.
- Chuyện này không có gì để bàn nữa! Anh phải nghe em.
Giọng cô ta run lên vì tức giận. Bố vợ tôi nói nhỏ, có vẻ cố gắng dàn xếp:
- Bình tĩnh đã, chúng ta nói chuyện tử tế.
Tôi đứng chết lặng. Làm gì có nhân viên nào dám nói với sếp như thế? Trong công ty, tôi từng nghe người ta đồn đại cô thư ký và bố vợ có “gì đó”, nhưng tôi luôn cho rằng đó chỉ là chuyện tầm phào nơi công sở. Bố vợ tôi đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, chưa bao giờ tỏ ra khác thường. Vì thế, tôi tin tưởng ông.
Nhưng giây phút ấy, tim tôi đập loạn. Không lẽ… tin đồn là thật?

Tôi đứng chết lặng khi vô tình nghe cuộc trò chuyện giữa bố vợ và thư ký riêng. (Ảnh minh họa)
Tôi còn chưa kịp rời đi thì cửa mở, cô thư ký lao ra, khuôn mặt đầy nước mắt. Cô ta sững lại khi thấy tôi, rồi nhanh chóng bước đi, không nói một lời. Bố vợ trông thấy tôi đứng ở cửa, ông hơi khựng rồi ra hiệu cho tôi vào.
- Cậu đứng ở đó bao lâu rồi?
Ông hỏi, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.
- Con... con cũng đứng được một lúc rồi.
- Cậu nghe được gì không?
Tôi không biết phải trả lời sao, đành thật thà kể lại. Ông im lặng một lúc lâu rồi chỉ nói:
- Tối nay, chúng ta ra ngoài ăn tối.
Sau đó, ông ký vào tài liệu và đưa lại cho tôi. Buổi chiều hôm đó, tôi chẳng thể làm việc nổi. Câu nói “ra ngoài ăn tối” cứ quanh quẩn trong đầu. Tại sao chỉ có hai bố con? Sao không mời cả nhà? Có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy sao?
Đến tối, bố vợ bảo tôi gọi điện về nói với vợ rằng hai bố con có buổi tiếp khách. Chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng yên tĩnh. Khi món ăn vừa được dọn ra, ông nhìn tôi, ánh mắt nặng trĩu rồi khẽ nói:
- Chắc cậu cũng đoán được phần nào rồi. Cô thư ký ấy… mang thai rồi.
Tôi chết lặng, tay run lên, chiếc đũa rơi xuống bàn. Tôi hỏi mà giọng nghẹn lại:
- Là… con của bố sao?
Ông khẽ gật đầu.
- Cô ấy muốn giữ lại đứa bé. Bố… cũng không phản đối. Dù sao đó cũng là một sinh mệnh, là máu mủ của bố.
Tôi im lặng, trong đầu hỗn loạn. Tôi không biết nên thương, nên giận hay nên sợ. Bố vợ là người mà tôi luôn kính trọng, nay lại rơi vào hoàn cảnh này. Ông tiếp tục nói:
- Chuyện này, mong con giữ bí mật. Đừng nói với mẹ con hay vợ con. Bố sẽ tự xử lý, sẽ không để ảnh hưởng đến gia đình.
Tôi gật đầu trong vô thức, nhưng trên đường về, lòng tôi rối bời. Giữ bí mật này nghĩa là phản bội niềm tin của vợ. Còn nói ra thì khác nào đâm sau lưng bố vợ, người đã cưu mang và giúp tôi có công việc, có mái ấm này?
Mấy đêm liền tôi mất ngủ. Tôi nghĩ đến vợ, cô ấy đang mang thai vẫn tin tưởng tuyệt đối vào bố mẹ mình. Tôi nghĩ đến mẹ vợ, người phụ nữ hiền lành, sớm tối chăm sóc gia đình. Nếu họ biết chuyện, liệu có chịu nổi không?

Mấy đêm liền tôi mất ngủ khi nghĩ đến chuyện của bố vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi đã định im lặng mãi mãi, cho đến khi vợ tôi tình cờ nghe về chuyện cô thư ký nghỉ thai sản. Cô ấy nghi ngờ rồi hỏi tôi. Nhìn ánh mắt trong veo, tin tưởng của vợ, tôi không thể nói dối được nữa. Tôi kể hết.
Đêm đó, vợ tôi khóc rất nhiều. Cô ấy nói không ngờ bố mình lại làm chuyện như thế. Mấy ngày sau, nhà vợ rơi vào hỗn loạn. Mẹ vợ khóc ngất, còn bố vợ thì im lặng, không thanh minh. Cô thư ký sau đó nghỉ việc, rời khỏi thành phố, không để lại tin tức gì.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dần lắng xuống. Gia đình vợ tôi vẫn còn vết nứt, nhưng ít nhất, không ai còn giấu ai. Vợ tôi nói rằng dù sao thì bố vẫn là bố, chỉ mong ông biết hối lỗi và trân trọng những gì còn lại.
Còn tôi, tôi hiểu rằng, đôi khi việc im lặng không phải là lựa chọn đúng. Sự thật có thể khiến người ta tổn thương, nhưng chỉ có đối diện với nó mới khiến lòng thanh thản.
Sau biến cố ấy, bố vợ bán một phần cổ phần công ty, nghỉ hưu sớm, dành thời gian ở bên mẹ vợ. Ông ít nói hơn, nhưng tôi thấy ông hay ngồi trầm ngâm nhìn ra vườn, có lẽ đang nghĩ về đứa con chưa từng được gặp.
Còn tôi, tôi vẫn làm việc ở công ty, vẫn chăm sóc vợ con như trước. Chỉ có điều, trong sâu thẳm, tôi luôn mang theo một bài học rằng sự bình yên của một gia đình đôi khi mỏng manh hơn ta tưởng. Và rằng, một bí mật, dù nhỏ đến đâu cũng đủ làm thay đổi cả một đời người.
Bình luận