Ôm bụng bầu đến đám cưới chồng cũ, cô dâu đưa cho quyển sổ tiết kiệm, lời cô ấy nói khiến tôi bật khóc
Khi nhìn thấy tôi, chồng cũ quay người bỏ vào trong, nét mặt thoáng qua một chút xót xa. Tôi nghĩ mình nên đi về, thì cô dâu của anh bỗng bước ra.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình đã tìm được bến đỗ bình yên khi cưới được Tuấn. Bởi lẽ, anh tuy là một chàng trai nhà nông, không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng thật thà, hiền lành, yêu thương tôi hết lòng và ánh mắt anh luôn khiến tôi cảm thấy an tâm.
Trước khi gặp anh, tôi từng trải qua nhiều mối tình. Tôi từng yêu 7-8 người đàn ông, nhưng toàn là những kẻ chỉ biết nói lời hay, cuối cùng lại làm tôi tổn thương. Sau những lần thất bại, tôi nhận ra điều mình cần không phải là một người đàn ông hào hoa, mà là một người chân thành, có thể cùng mình đi qua những ngày bình dị nhất. Và Tuấn chính là người như thế.
Chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì kết hôn. Sau cưới, chúng tôi mua một căn hộ nhỏ gần nơi làm việc, hai vợ chồng cùng nhau trả góp. Cuộc sống giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Dù anh không biết lãng mạn, không tặng hoa hay quà, nhưng ngày nào cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi, luôn nhớ mang áo khoác cho tôi khi trời trở lạnh. Với tôi, như vậy là đủ.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng êm đềm như mình mong. Khi công việc của anh thuận lợi, anh được cử sang Đức học một tháng. Tôi tiễn chồng ra sân bay, không ngờ đó lại là khởi đầu cho chuỗi ngày khiến tôi ân hận suốt đời.

Cuộc sống của chúng tôi giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. (Ảnh minh họa)
Một hôm, khi đi dạo trung tâm thương mại, tôi gặp lại mối tình đầu – Khang. Anh ta vẫn đẹp trai, phong độ như xưa. Gặp lại nhau sau nhiều năm, tôi không ngờ trái tim mình vẫn còn rung động. Khang mời tôi đi ăn tối, nói nhiều lời ngọt ngào, gợi lại những ký ức thời thanh xuân. Trong phút yếu lòng, tôi đã phản bội chồng.
Khi tỉnh lại, tôi hối hận vô cùng. Nhưng tôi tự an ủi rằng chỉ cần không ai biết, mọi chuyện sẽ trôi qua.
Nào ngờ, hôm sau Khang gọi điện mượn tôi 100 triệu. Tôi nói mình không có, thì anh ta lập tức dọa sẽ gửi ảnh và video cho chồng tôi. Tôi hoảng loạn, sợ hãi, đành vay mượn bạn bè được 30 triệu đưa anh ta. Nhưng anh ta vẫn không tha, đòi thêm 70 triệu nữa. Tôi cạn kiệt, chặn liên lạc với anh ta, cầu mong mọi chuyện sẽ yên.
Nhưng chỉ hai ngày sau, Tuấn bất ngờ trở về. Anh đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
- Chúng ta ly hôn đi. Anh biết hết rồi.
Tôi lặng người, không biện minh, không van xin. Vì tôi biết, tôi đã không còn xứng đáng. Ly hôn, tôi ra đi tay trắng, không đòi hỏi gì.
Nửa tháng sau, tôi thấy người mệt mỏi, buồn nôn. Đi khám, tôi chết lặng khi thấy hai vạch trên que thử thai. Tôi biết, đó là con của Khang. Tôi định bỏ nó, nhưng bác sĩ nói sức khỏe của tôi yếu, nếu phá thai có thể không còn cơ hội làm mẹ nữa. Tôi chỉ biết ôm mặt khóc.
Không còn ai bên cạnh, tôi đành vừa mang thai vừa bán hàng online để kiếm sống. Mỗi tháng chỉ kiếm được hơn 7 triệu đồng, đủ để thuê một căn phòng nhỏ và lo cho bản thân. Những đêm thai máy, tôi ôm bụng khóc một mình, vừa tủi vừa sợ tương lai.
Đến khi mang thai được 8 tháng, tôi thấy trên mạng xã hội Tuấn đăng ảnh cưới. Anh sắp kết hôn. Tôi nhìn hình anh trong bộ vest, vẫn là nụ cười hiền ấy, chỉ là người đứng cạnh anh nay đã là người khác. Tôi ngồi nhìn rất lâu, rồi để lại một dòng bình luận:
- Chúc anh hạnh phúc. Hôm cưới, em sẽ đến chúc phúc cho anh.

Trong phút yếu lòng, tôi đã phản bội chồng, lên giường với Khang. (Ảnh minh họa)
Ngày cưới, tôi mặc chiếc váy rộng, che đi bụng bầu đã lớn, lặng lẽ đến nơi tổ chức. Khi nhìn thấy tôi, Tuấn quay người bỏ vào trong, nét mặt thoáng qua một chút xót xa. Tôi nghĩ mình nên đi về, thì cô dâu của anh bỗng bước ra, dịu dàng nắm tay tôi và nói:
- Chị vào trong đi.
Tôi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn bước theo.
Trong phòng, không thấy Tuấn đâu. Cô dâu đưa tôi một quyển sổ tiết kiệm, nói:
- Anh Tuấn kể em nghe chuyện của chị. Anh ấy biết chị đang mang thai và sống một mình. Sổ này là toàn bộ số tiền chị từng góp mua căn nhà trước kia. Anh ấy nói chị nên nhận lại.
Tôi mở sổ ra, thấy trong đó hơn 800 triệu đồng, đúng bằng số tiền tôi đã góp trước kia. Tôi sững sờ không nói nên lời.
Rồi cô dâu lại đưa thêm cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, nói tiếp:
- Thẻ này có 100 triệu đồng. Chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé. Còn lại… cảm ơn chị vì đã để em có được một người chồng tốt như vậy.
Tôi ôm chặt quyển sổ và chiếc thẻ, nước mắt không kìm nổi mà tuôn trào. Tôi chưa bao giờ thấy mình nhỏ bé và xấu hổ đến vậy. Cô gái trước mặt tôi, người lẽ ra tôi nên ghen ghét, lại là người khiến tôi hiểu ra thế nào là bao dung.
Tôi cúi đầu cảm ơn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Lúc bước ra khỏi phòng tiệc, tôi thấy Tuấn đứng xa xa, anh khẽ gật đầu chào. Tôi cười trong nước mắt, rồi quay người rời đi.
Tôi biết, từ giây phút đó, giữa chúng tôi không còn oán hận, chỉ còn lại sự tha thứ. Và có lẽ, đó là món quà lớn nhất mà cuộc đời đã ban cho tôi.
Bình luận