Bố bệnh nặng, chú chỉ cho chiếc chăn cũ, tôi tức tối đưa người vô gia cư rồi phải xấu hổ

Người vô gia cư cầm chăn rời đi với vẻ mặt biết ơn. Tuy nhiên không lâu sau, ông ấy hoảng sợ chạy lại trả chăn cho tôi.

Ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ bệnh viện, chiếu lên giường của bố, khuôn mặt nhợt nhạt của ông được ánh nắng hắt lên trở nên tươi tỉnh, có sức sống hơn đôi chút. Tôi ngồi ở mép giường, nắm chặt tay bố và thầm cầu mong một phép màu sẽ xảy ra, nhưng đã chẳng có phép màu nào cả…

Cuối năm ngoái, bố tôi bất ngờ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tin này như sét đánh giữa trời quang khiến cả gia đình suy sụp, chìm trong đau buồn.

Hôm đó khi tôi đang chăm sóc bố trong bệnh viện thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói vừa quen vừa xa lạ vang lên:

- Minh à, là chú Toại đây. Nghe nói bố cháu bị bệnh nhập viện. Bố cháu nằm ở bệnh viện nào, phòng nào đấy để chú đến thăm.

Tôi bất ngờ khi chú ruột tôi gọi tới. Vì một số xích mích, bố tôi và chú đã từ mặt nhau 10 năm nay, hai gia đình không còn liên lạc với nhau nữa. Bây giờ chú đột ngột xuất hiện nên tôi mới ngạc nhiên như vậy.

Bố bệnh nặng, chú chỉ cho chiếc chăn cũ, tôi tức tối đưa người vô gia cư rồi phải xấu hổ - 1

Cuối năm ngoái, bố tôi bất ngờ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. (Ảnh minh họa)

Không lâu sau, chú đến bệnh viện, trên tay cầm một chiếc chăn bông cũ kỹ. Chú bước đến bên giường bố tôi, nhẹ nhàng nói:

- Anh ơi, em biết anh luôn nhớ đến em, em cũng rất hối hận về chuyện năm đó. Chiếc chăn này là mùa đông năm đó anh đã mua cho em, nay em để lại cho anh, hy vọng nó có thể giúp anh cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Bố tôi im lặng, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn chú.

Nhìn chiếc chăn cũ, tôi thực sự tức giận. Nghe bố từng kể, ông bà nội xưa rất nghèo nên bố đã từ bỏ cơ hội vào đại học, đi làm nuôi chú tôi ăn học. Mùa đông năm đó, bố tới thăm chú. Thấy chú nằm ngủ không đủ ấm, bố đã vét hết những đồng tiền cuối cùng trong túi để mua cho bố chiếc chăn tốt nhất, ấm nhất.

Ấy vậy mà sau này chú lại trở mặt với gia đình, thậm chí đòi về bán đất của tổ tiên để lại để lấy vốn làm ăn kinh doanh. Vì chuyện này mà ông nội tức tới đổ bệnh rồi qua đời. Từ đó trở đi, bố tôi và chú không còn nhìn mặt nhau nữa.

Bẵng đi 10 năm, giờ chú đã thành công, có cuộc sống khá giả đủ đầy. Thế nhưng khi đến gặp bố tôi, chú chẳng nói được mấy câu, cũng chẳng cho đồng nào mà chỉ đưa chiếc chăn cũ năm xưa bố mua cho chú. Càng nghĩ tôi càng tức, cảm thấy bị xúc phạm, coi thường nên muốn vứt chiếc chăn đó đi ngay tức khắc.

Bố bệnh nặng, chú chỉ cho chiếc chăn cũ, tôi tức tối đưa người vô gia cư rồi phải xấu hổ - 2

Càng nghĩ tôi càng tức, cảm thấy bị xúc phạm, coi thường nên muốn vứt chiếc chăn đó đi ngay tức khắc. (Ảnh minh họa)

Nhưng khi tới trước cổng bệnh viện, tôi gặp một người vô gia cư đang co ro bên vệ đường nên đã đưa chiếc chăn đó cho ông ấy. Chiếc chăn tuy cũ nhưng vẫn thơm tho, sạch sẽ và lành lặn, nó giúp được người khác âu cũng là một chuyện tốt.

Người vô gia cư cầm chăn rời đi với vẻ mặt biết ơn. Tuy nhiên không lâu sau, ông ấy hoảng sợ chạy lại, dúi chiếc chăn bông vào tay tôi nói:

- Anh bạn trẻ, anh cầm lại chiếc chăn này đi, bên trong có thứ gì đó! Tôi không dám nhận đâu.

Tôi bối rối mở chăn ra, bên trong là một bức thư và một tấm thẻ ngân hàng. Trong thư viết:

- Anh à, em xin lỗi anh vì chuyện năm đó. Anh có thể tha thứ cho em không? Bao năm qua em luôn gìn giữ chiếc chăn anh tặng, muốn đến gặp anh nói lời xin lỗi nhưng vì cái tôi cá nhân, vì xấu hổ, vì sợ anh không tha thứ nên cứ lần lữa mãi. Em thực sự biết sai thật rồi. Trong tấm thẻ này có 500 triệu, hy vọng có thể giúp anh vượt qua thời điểm khó khăn này. Mật khẩu là dòng mật mã anh và em hay chơi hồi nhỏ, anh còn nhớ chứ?

Đọc lá thư cho bố nghe, mắt ông nhòe lệ. Còn tôi có đôi chút xấu hổ vì đã hiểu lầm chú. Bố nhanh chóng bảo tôi gọi cho chú và lúc đó tôi đã biết ông tha thứ cho chú. 

Bố tôi tuy không qua khỏi, không có phép màu nào giúp ông hồi phục. Nhưng chí ít trong những ngày cuối đời của bố, bố và chú đã làm lành, bố được đồng hành cùng chú tới lúc nhắm mắt xuôi tay. 

Đến nay, tôi vẫn giữ chiếc chăn cũ đó. Một là để nhớ bố, hai là để nhắc nhở bản thân hãy trân trọng mối quan hệ gia đình, trân trọng những người trước mặt. Với những người thân yêu, có gì khúc mắc nên hóa giải chứ không nên biến thành thù hận, vì nó chỉ khiến chúng ta bỏ lỡ nhiều thời gian để yêu thương, khiến chúng ta đau khổ hơn mà thôi. 

Cẩm Tú

Tin liên quan

Tin mới nhất

Nhà thơ thương binh viết về thương binh liệt sĩ Trường hợp Hoàng Cát

Nhà thơ thương binh viết về thương binh liệt sĩ Trường hợp Hoàng Cát

Sau nhiều năm lâm bệnh ung thư, khi thì qua, khi thì nặng trở lại, nhà thơ thương binh Hoàng Cát đã về cõi vĩnh hằng vào ngày 1 tháng 7 năm 2024, đúng vào đầu tháng có kỉ niệm Ngày Thương binh - Liệt sĩ, hưởng thọ 83 tuổi. Nhà thơ sinh năm 1942 tại quê nhà Nghệ An, nhưng đã cư trú liên tục tại Hà Nội từ năm 1960.

Phát huy giá trị đa văn hóa trong nếp sống  văn hóa, văn minh đô thị

Phát huy giá trị đa văn hóa trong nếp sống văn hóa, văn minh đô thị

Hội thảo khoa học diễn ra ngày 25/07/2024 tại TP.HCM do Trung tâm Nghiên cứu Việt Nam và Đông Nam Á (Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn) phối hợp với Hội hữu nghị Việt Nam – Asean TP.HCM tổ chức mang chủ đề "Giải pháp phát huy giá trị đa văn hóa và tiềm năng của các gia đình có yếu tố nước ngoài tại TP.HCM góp phần xây dựng nếp sống văn hoá, văn minh đô thị” đã đặt ra nhi

Toàn văn Lời điếu tại Lễ truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng

Toàn văn Lời điếu tại Lễ truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng

Ngày 26/7, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam được cử hành trọng thể theo nghi thức Quốc tang tại Nhà tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông (Hà Nội), đồng thời Lễ truy điệu cũng được tổ chức tại Hội trường Thống Nhất (Thành phố Hồ Chí Minh) và quê nhà Tổng Bí thư tại xã Đông Hội, huyện Đông Anh (Hà Nội). Ủy vi

Khởi nguyên của vũ trụ: Lịch sử 14 tỉ năm tiến hóa

Khởi nguyên của vũ trụ: Lịch sử 14 tỉ năm tiến hóa

Từ ngàn xưa, con người vẫn thường tự đặt câu hỏi về nguồn gốc của mình trong vũ trụ: "Ta đến từ đâu?" hay "Ta là ai trong vũ trụ này?". Bởi chủ đề khởi nguyên vẫn luôn mê hoặc con người bởi nhiều lý do, cả lý trí và cảm xúc. Chúng ta khó có thể hiểu được bản chất của bất kỳ điều gì nếu không biết nó đến từ đâu. Trong tất cả những câu chuyện được nghe, câu chuyện về