Chồng cũ cưới bạn thân của tôi chỉ 1 tháng sau ly hôn, tôi đến dự rồi được xem một màn kịch hay
Cả khán phòng xì xào bàn tán, My chết lặng, còn tôi... tôi chỉ đứng đó, bật cười. Một nụ cười thoả mãn đến lạ thường.
Một tháng trước, tôi chính thức ly hôn chồng sau 6 năm chung sống. Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng toà, cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nước mắt cuối cùng cũng rơi. Không phải vì còn yêu, mà là vì tiếc nuối, tiếc cho bao nhiêu năm thanh xuân, hy sinh, nhẫn nhịn mà tôi đã bỏ ra.
Tôi từng nghĩ, sau khi ly hôn, cả hai sẽ cần thời gian để nguôi ngoai, để chữa lành. Nhưng đúng 15 ngày sau, tôi nghe được một tin khiến tim mình như bị bóp nghẹt, chồng cũ của tôi sắp cưới. Và người mà anh ta cưới, không ai khác, chính là bạn thân nhất của tôi - My.
Tôi sững sờ. 2 tuần, chỉ 2 tuần sau ly hôn mà họ đã sẵn sàng tổ chức đám cưới? Điều đó có nghĩa gì nếu không phải là mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ trước? Họ đã lén lút sau lưng tôi bao lâu? Trong lúc tôi vẫn còn đang cố gắng giữ gìn gia đình, họ đã âm thầm phản bội tôi?
Tôi run run gọi điện cho My:
- Cậu sắp lấy chồng thật à? Sao không nói với tớ?
My im lặng một lúc, rồi ấp úng trả lời:
- Ừ… tớ xin lỗi. Tớ không biết nên nói sao. Mọi chuyện tớ cũng không lường trước được. Nhưng… tớ thật sự yêu anh ấy.
Tôi bật cười, giọng chua chát:
- Yêu à? Yêu chồng cũ của bạn thân mình? Không ngờ cậu là loại người như vậy.
Tôi tắt máy. Đến lúc này tôi mới nhận ra, một cuộc ly hôn không chỉ cắt đứt một mối quan hệ vợ chồng, mà còn có thể chôn vùi luôn một tình bạn tưởng chừng không gì lay chuyển được.
Khi biết tin, tôi đã gọi cho My. (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ. Nhưng rồi một ngày, khi vô tình lướt mạng xã hội, tôi nhìn thấy ảnh hai người họ cùng nhau đi thử váy cưới, tay trong tay, cười rạng rỡ như thể cả thế giới đang chúc phúc cho họ. Tim tôi lại nhói lên.
Tôi nhớ lại ngày xưa, khi tôi lấy chồng cũ, anh ta vẫn còn tay trắng. Gia đình tôi phản đối, bạn bè can ngăn, nhưng tôi vẫn nhất quyết đi theo tiếng gọi con tim. Khi làm đám cưới, tôi là người vun vén mọi thứ, từ cái nhẫn cưới đến đám tiệc, đều là tôi lo liệu. Chúng tôi chẳng có một lễ cưới hoành tráng, cũng chẳng có nhiều hình cưới đẹp, nhưng tôi chưa từng phàn nàn, chỉ cần có anh là đủ.
Vậy mà giờ đây, với người khác, anh ta chẳng tiếc thời gian, tiền bạc hay công sức. Váy cưới trắng tinh, studio lộng lẫy, nụ cười hạnh phúc của họ như một nhát dao xoáy sâu vào lòng tôi.
3 tuần sau ngày ly hôn, chồng cũ tôi và My còn đích thân đến tận nhà tôi để trao thiệp, làm như chưa từng có gì xảy ra. My vẫn giữ vẻ mặt nhẹ nhàng, nói:
- Quỳnh à, việc lén lút hẹn hò sau lưng cậu là tụi mình sai. Nhưng quá khứ đã qua rồi. Hôm nay, bọn tớ muốn mời cậu đến chung vui, vì dù sao cậu cũng là bạn thân của tớ.
Tôi cười nhạt, cầm lấy thiệp và đáp:
- Đúng là trơ trẽn thật. Tôi sẽ đến. Nhất định phải đến để xem hai người hạnh phúc đến mức nào.
Tối đó, tôi ngồi một mình, nhìn thiệp cưới mà cười ra nước mắt. Nếu họ đã dám mời, thì tôi cũng dám đến. Nhưng tôi không đến để chúc mừng. Tôi đến để nhìn thẳng vào những kẻ đã phản bội mình, và nói cho họ biết tôi đã mạnh mẽ như thế nào để vượt qua nỗi đau này.
Nhìn thiệp cưới mà tôi cười ra nước mắt. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi mặc một chiếc váy màu đỏ nổi bật, trang điểm kỹ càng, khác hẳn với hình ảnh người phụ nữ giản dị ngày xưa. Tôi nhìn mình trong gương và thầm nghĩ:
- Mình chưa từng tệ. Mình chỉ đặt sai niềm tin mà thôi.
Khi tôi bước vào sảnh tiệc, ánh mắt của nhiều người đổ dồn về tôi. Chồng cũ và My đang đứng trên sân khấu, tay trong tay, cười nói ngọt ngào như thể chưa từng có ai bị tổn thương bởi sự hạnh phúc của họ.
Tôi bước lên sân khấu, nở một nụ cười mỉa mai, rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Cảm ơn hai người đã mời tôi đến. Không phải ai cũng có cái vinh hạnh được tận mắt chứng kiến chồng cũ cưới bạn thân ngay trên sân khấu như thế này. Nhưng tôi thực sự tò mò, khi anh cầm tay người khác và cười tươi như chưa từng có gì xảy ra, anh có còn nhớ rằng từng có một người phụ nữ vì anh mà đánh đổi cả tuổi trẻ, lòng tin, lẫn tự trọng để rồi cuối cùng bị anh vứt bỏ như một món đồ cũ không?
Còn cô, My à, cô mặc váy cưới đẹp thật đấy. Nhưng mặc lên người thứ từng là của bạn thân, cô có thấy vừa vặn không? Hay chỉ là quen tay vì đã mặc thử trong bóng tối từ lâu rồi?
Cả khán phòng lặng đi. Chồng cũ trừng mắt nhìn tôi, chuẩn bị nói gì đó thì bất ngờ, một nhóm cảnh sát bước vào. Một trong số họ bước lên sân khấu, rút giấy tờ và nói lớn:
- Anh Lý (tên chồng cũ tôi), anh bị tình nghi liên quan đến hành vi lừa đảo tài chính. Mời anh theo chúng tôi về trụ sở để điều tra.
Cả khán phòng xì xào bàn tán, My chết lặng, còn tôi... tôi chỉ đứng đó, bật cười. Một nụ cười thoả mãn đến lạ thường.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà, tháo bỏ lớp trang điểm, uống một ly trà và nhìn ra khung cửa sổ. Ngoài trời mưa lất phất, nhưng lòng tôi nhẹ bẫng.
Hóa ra, ly hôn không phải là mất mát mà là giải thoát. Tôi đã ly hôn đúng người, thoát khỏi một mối quan hệ giả dối, và quan trọng nhất là tôi không còn phải tự lừa dối bản thân để cố níu giữ thứ tình yêu đã mục ruỗng từ lâu. Tôi từng nghĩ mình là người thua cuộc. Nhưng không, kẻ thua là người phải dối trá để giành giật hạnh phúc từ tay người khác.
Phụ nữ ạ, ly hôn không phải là thất bại. Đừng sợ bước ra khỏi những điều làm mình đau. Vì rồi bạn sẽ nhận ra: phía sau cánh cửa tưởng là kết thúc, thật ra là nơi bắt đầu cho một cuộc đời mới rực rỡ hơn, bình yên hơn, và xứng đáng hơn.
Bình luận