Thơ Bùi Phan Thảo
Nhà thơ Bùi Phan Thảo, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh, hơn 30 năm qua làm việc tại Báo Người Lao Động. Ngoài sáng tác thơ, anh còn viết truyện ngắn, tiểu thuyết, tùy bút, phê bình văn chương.
Ngổn ngang thu
Và chiếc lá buông tay về với đất
và hơi sương thương áo xuýt xoa mềm
đêm trở lạnh mọc bâng quơ nhánh nhớ
tóc xa người chẳng vội mướt dài thêm
Còn nâu mãi ly cà phê phố cổ
mảng tường rêu say nắng ngủ lơ mơ
tay rất ấm và môi trầm rất lụa
rủ rê nhau chết ngộp phía Vân hồ
Ta trẻ mãi cùng thu không có tuổi
bước chân về ngon ngót sợ lòng phai
trót đánh rớt tiếng cười trên cỏ rối
ngẩn ngơ tìm trong quặn thắt heo may
Đừng tiếc nữa thu sẽ còn trở lại
dẫu mai này kỷ niệm đã âm u
thắt nơ buộc những vàng son đắm đuối
ta một mình với một ngổn ngang thu…
Ngày đông thả lá nhắc thầm
Những ngón tay trở về
chạm vào đâu cũng nghe tiếng rạn
Khoảng cách không đo bằng một bàn tay
tìm một bàn tay
không thêm quá gần hay quá xa
chỉ là hai chỗ ngồi
Mặc kệ mùa đông thả một chiếc lá nhắc thầm
Lặng nghe bàn ghế và người đời lao xao
trên con đường về những mùa sau
lòng mùa đông ứa máu…
Những bông hoa trên cao
Khác hẳn người đời lè tè dưới đất
cứ thích ngoa ngôn
cao đàm khoát luận
Những bông hoa trên cao
thường rất ít lời
Và chú chim kia
không chỉ biết chọn hạt
còn biết chọn cành thơm
tận hưởng cao xanh tinh khiết
Những bông hoa trên cao
nhìn xuống với lòng trắc ẩn
đưa hương lừng lững về trời…
Guitar 2
Anh trở lại như người đến muộn
đã vàng hoe ngõ nhỏ tự hôm nào
mà bữa đó triền mơ sinh ngọn thác
giữa mê hoan một phách lạc trên đầu
Ngày bỏ đi chẳng biết về đâu
bỗng sót lại dăm sợi buồn lăn lóc
Đôi câu hát cất lên rời rạc
vá không kín mảnh hồn bươm
bắc chiếc cầu lỡ nhịp giữa mung lung
vịn dấu lặng lần qua nhấn nhá
Thuở đó đâu hay sẽ ngồi hóa đá
sáu dây reo chạm một nguồn cơn
thuở đó mùa thu lạc giữa mùa đông
con mắt nhớ cứ vô tình ở lại
Bây giờ
anh
nhặt thời gian rơi vãi
gom về cho mai sau
đo buổi chiều bằng ngón tay đau
rải thang âm gọi đêm về tĩnh tại
Bây giờ
anh
một vòng đời khôn dại
một hòa âm di vĩ
một mù khơi…
Biệt khúc
Thì nghe buồn gọi mà đi
quảy theo một nải từ bi độ đường
gót mòn mới ngộ tha hương
ô hay chiếc bóng thiên lương đã gầy
Thì nghe đời gọi chân mây
đò kia mỏng mảnh mà đầy nhân gian
qua sông tránh tiếng lỡ làng
còn hơn ở lại đa mang hẹn thề
Thì nghe tình gọi mà về
thâm u mấy nẻo sơn khê cũng tìm
mai rồi xuống đất lặng im
tóc tơ thả giữa đồi sim tiễn người.
Ngày gió
Bỗng quay quắt thèm
ly cà phê vợt Chợ Lớn thuở nào
và một cong thơm ngày tháng cũ
Hôm nay trời đầy gió
Lật đám cỏ bên bờ nỗi nhớ
con dế mèn nhướng mắt
hỏi người đi đâu
Nụ cười khô
rụng từ cổ thụ
những linh hồn sau đám lá ngủ yên.
Bình luận