Như Trường Sơn mãi mãi tươi xanh - Trường ca về Tổng Bí thư Lê Duẩn
Châu La Việt là một nhà thơ bền bỉ với phong cách thơ trữ tình chính trị. Ông đã có ba tập thơ và trường ca: “Người gõ trống”, “Những vị tướng và người lính binh nhì” và “Dòng sông thơm hương cỏ xương bồ”. Những tướng lĩnh quân đội, những nhà lãnh đạo của Đảng và cách mạng như Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (Khúc tráng ca về Nguyễn Văn Linh), Đại tướng Nguyễn Chí Thanh và nhà thơ Tố Hữu (Dòng sông thơm hương cỏ xương bồ)... đã được phản ánh trong thơ Châu La Việt hết sức lung linh, cao đẹp và giàu cảm xúc, được đông đảo bạn đọc, nhất là các cán bộ chiến sỹ quân đội yêu thích. Trường ca “Trường Sơn mãi mãi tươi xanh” - Trường ca viết về cuộc đời cách mạng của Tổng Bí thư Lê Duẩn đã được nhà thơ Châu La Việt hoàn thành trong Trại sáng tác của Bộ Văn hoá Thể thao và Du lịch và Tổng Cục Chính trị Quân đội Cần Thơ 12/ 2022. Nhân kỷ niệm 116 năm (7/4/1907 - 2023) ngày sinh cố Tổng bí thư Lê Duẩn, Thời báo Văn học nghệ thuật trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai chương đầu của Trường ca.
Chủ tịch Hồ Chí Minh, đồng chí Lê Duẩn và Chủ tịch Uỷ ban thường vụ Quốc hội Trường Chinh cùng các cháu thiếu nhi tại Phủ Chủ tịch, Hà Nội 1968.
CHƯƠNG 1:
Tuổi ấu thơ quê hương Quảng Trị
Những đêm về mẹ hát ru con
Nhà trống vắng võng đưa kẽo kẹt
Lời ru mẹ lời của dòng sông…
Làng Hậu Kiên, xã Triệu Thành, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị - nơi gắn bó với tuổi thơ đồng chí Lê Duẩn.
À ơi
Khi con thức Mẹ cho con bú
Khi con lú Mẹ lại ru hời
Nuôi con cực lắm ai ơi
Chỉ mong cho con lưng dài vai rộng
Để lấp biển vá trời như ai!
Ở ngoài kia con sông Thạnh Hãn
Nước êm trôi trăng sáng mơ màng
Cuối trời kia cánh chim lẻ bạn
Nỗi niềm này ai thấu cho chăng?
Mẹ bảo rằng tên con là Hãn
Là Thạch Hãn dòng sông quê nhà
Người đi xa bao năm bao tháng
Mà trong lòng vẫn Thạch Hãn, Bích La…
À ơi
Mẹ thương con ngồi Cầu Ái Tử
Vợ trông chồng đứng núi Vọng Phu
Mai đây bóng xế trăng lu
Con ve kêu mùa hạ
Biết mấy thu đợi chờ
Lẫn trong giấc ngủ mơ màng
Là tiếng ru mẹ, là vầng trăng soi
“Người đi xa vắng người ơi
Như cánh chim trời nỏ biết phương mô
Còn em như đá vọng phu
Dù bao mưa nắng cũng chờ người đi”
Ngoài kìa sông chảy thầm thì
Trong gian nhà nhỏ đêm về mẹ ru
Mạ ru con sông
Con sông êm chảy
Mạ ru con cá
Con cá lội dòng
Mạ ru cánh đồng
Cánh đồng lúa trổ
Mạ ru cái lá
Lộc nảy xanh vườn
Mạ ru ngọn gió
Gió thổi mát con
Lời ru của mạ
Là lời dòng sông
Lời ru của mạ
Là lời cánh đồng.
*
Tuổi ấu thơ ở nơi thôn xóm
Chú bé Hãn lớn cùng bạn bè
Những đứa trẻ lên năm lên bảy
Da sạm đen tóc nắng vàng hoe
Một chiều kia chơi trò đuổi bắt
Người chị ra gọi đứa em về
“Có về không? Cha biết mi chết”
Đứa bạn sợ vội chạy biến đi
Cha, là ai mà sao nó sợ?
Mà sao ai cũng có mẹ cha.
Cha là ai, sao mình không có?
Chỉ vòng tay mẹ những xót xa…
Câu hỏi ấy day dứt chú bé
Muốn hỏi ông, không dám cất lời
Muốn hỏi mẹ, mắt mẹ rớm lệ
Cha con đâu hay con mồ côi?
Ồ chúng bạn đều có cha mẹ
Mẹ đêm đêm cất tiếng ru hời
Cha khó nhọc đội mưa đội nắng
Một bát cơm mấy bát mồ hôi.
Con chim non có cha có mẹ
Cha làm tổ và mẹ mớm cơm
Con cá kia có cha có mẹ
Cá tung tăng chẳng sợ ngược dòng…
Nhưng Mẹ ơi sao con không có
Cha con đâu, day dứt lòng con!
Đêm ôm mẹ Hãn muốn thủ thỉ
Mà sợ mẹ nước mắt thành dòng…
Rồi ngày kia Hãn bỗng nghe được
Chuyện bà con trong xóm kháo nhau:
“Cha thằng Hãn đi làm cách mạng
Giặc bắt rồi đầy đọa nhà lao!”
Ôi cách mạng là chi Hãn hỏi?
Một bác cùng làng tóc bạc nghiêm trang:
“Là đánh Tây đuổi chúng về nước
Là mang lại cơm áo cho dân”
“Ôi có phải đều là việc tốt
Cha con làm việc tốt phải chăng?”
Xoa đầu cháu, bác già khẽ bảo:
“Cha con là người tốt, vẻ vang!”
Nghe ông nói tâm hồn Lê Hãn
Như con chim được chắp cánh bay
Cha ơi cha, giờ con đã hiểu
Cha là ai giữa cuộc đời này….
*
Rồi một sớm những tên lính dõng
Dẫn vô nhà một người tù nhân
Quần áo tù, dáng người gầy yếu
Nhưng đôi mắt trong sáng tuyệt trần
Cả nhà cùng òa lên mừng rỡ
Cha đã được trả lại tự do!
Nước mắt rơi ướt đầm má mẹ
Ông nội ôm chặt cha sững sờ
Cả quê hương làng trên xóm dưới
Lan truyền nhau: “Cha Hãn đã về”
Cả chú bác bà con thân thuộc
Cả dân làng kéo đến sẻ chia…
Niềm vui lớn trong đôi mắt mẹ
Nỗi tự hào trong ánh mắt ông
Chú bé Hãn còn được hơn thế
Cha bước tới ôm chặt vào lòng…
Hãn ngượng ngập tìm đôi mắt mẹ
Mắt mẹ cười: “Cha con đó con”
Hãn tự hào nhìn lũ chúng bạn
Như chẳng thể sung sướng gì hơn!
Cha âu yếm:” Con đi học chưa”
Trang sách kia con đã biết đọc?
-Hãn thưa: Mạ đã cho đi học
Cha xoa đầu” Giỏi đấy con cha”
Rồi đêm ấy cha dạy con hát
“Hãy vùng lên nô lệ thế gian”
Hai cha con trong đêm hát khẽ
Mẹ lặng nghe nước mắt chứa chan
“Hãy vùng lên nô lệ thế gian”
Ôi tiếng cha thiêng liêng giản dị
Đã dạy con từ ngày thơ bé
Quốc tế ca là khúc vỡ lòng!
Giọng của cha quê hương Quảng trị
Như tiếng đất, như tiếng dòng sông
Dạy cho con cuộc đời, ý nghĩa
Biết chiến đấu cho đất nước quê hương
Suốt cuộc đời con mang tình cha
Từ tuổi thơ khúc Quốc tế ca
Và sau này thiêng liêng mãi mãi
Khúc “Vĩnh biệt Người” Bác Hồ đi xa!
Với đời con cha là tất cả
Với đời con cha là núi sông
Cha vĩ đại mà ân tình quá
Như mặt trời rực rỡ quê hương!
Cha dạy con tình thương, lẽ phải
Cha cho con phía trước con đường
Con mang trái tim cha ra trận
Và ánh sáng của một Vầng dương!
Tổng Bí thư Lê Duẩn được người dân quý mến bởi sự thân thiện, nụ cười đôn hậu.
2-
Ôi quê hương Bích la của Hãn
Một thôn nhỏ bình dị miền Trung
Những người dân áo nâu đằm thắm
Sông Thach Hãn êm ả xuôi dòng.
Bao mưa nắng bao cơn dâu bể
Ngôi làng cổ đã 500 năm
Lời cha ông truyền bao thế hệ
Không mờ phai câu đối cổng làng
“Đất hun đúc khí thiêng toàn vẹn từ ngàn xưa
Trời sinh ra hào kiệt lúc nào cũng có”
Ôi Bích la quê ta thế đó
Từ tuổi thơ nuôi ta lớn khôn…
*
Ở nơi đây có một chàng trai.
Nước da ngăm và đôi mắt sáng.
Mà chí lớn núi rộng sông dài
Đường vào đời là đường cách mạng….
Tuổi còn nhỏ vào Huế nghiên bút
Mái đầu xanh hòa với dòng người
Đấu tranh đòi người Pháp giảm án
Phan Bội Châu vằng vặc trăng soi!
-Ừ vì sao dân ta cực khổ?
Vì sao ta không được làm người?
“Thân một cổ hai tròng nô lệ”
Phải làm chi để cứu giống nòi?
Giã từ quê anh vào Đà Nẵng
Với sân ga và những con tàu
Câu hỏi lớn cùng những bè bạn
Dân ta cực khổ mãi vì đâu?
Vì đâu cơm ta ăn không có?
Đất nước ta người Pháp nghênh ngan?
Trong lầm than anh cùng người thợ
Tìm ánh sáng nơi cuối đường hầm
Có những chiều đi dọc sông Hàn
Những bạn thợ đôi mươi, mười tám
Nhuận đau đớn xiết bàn tay bạn
Đôi mắt anh biết mấy căm hờn:
-Sao dân mình biết bao cực khổ
Người Pháp kia làm đất làm trời!
-Dân mình yếu làm chi cho nổi?
Bạn nhìn anh ánh mắt đầy vơi…
Anh nhìn thẳng vào mắt các bạn
Giọng đanh thép tựa có lửa sôi
-Phải đánh đuổi chúng đi, dũng cảm!
Phải đứng lên cứu lấy giống nòi
Hội Cứu quốc lập nên tranh đấu
Đòi cải thiện cuộc sống thợ thuyền
Chống giặc pháp, sông Hàn dậy sóng
Nghiêng mình tưởng nhớ Phan Châu Trinh!
Ôi anh linh của bao hào kiệt
Bao chí sỹ vì nước vì dân
Con cháu sẽ theo Người bước tiếp
Cùng chiến đấu vì nước hiến thân
Rời Đà Nẳng anh ra Hà nội
Tìm tổ chức đánh Pháp đuổi Tây
Đảng Đại Việt, Thanh Niên Cách mạng hội
Anh thành người Cộng sản từ đây!
Lê Văn Nhuận tên mới Lê Duẩn
Ôi người cha biết mấy yêu thương
Đường cách mạng vì dân vì nước
Quyết đánh đuổi giăc khỏi nước ta!
Một đời cha: Mặt trời của Đảng
Một đời cha chí lớn vì dân!
Vì nhân dân quyết làm cách mạng
Vì lý tưởng Cha quyết hiến thân!
Khu lưu niệm Tổng Bí thư Lê Duẩn ở quê hương ông.
“Khắc ghi tên Người- Bác Ba Lê Duẩn” là một sáng tác mới, một bài hát rất hay về một nhà lãnh đạo xuất sắc của...
Bình luận