Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly hôn 5 năm, ông nói 7 từ khiến tôi sững sờ
Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ.
Khi tôi và anh kết hôn, chúng tôi từng tin rằng chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng cuộc sống hôn nhân đâu đơn giản như vậy.
Những tháng ngày đầu tiên trôi qua trong êm ấm, nhưng càng về sau, sự khác biệt trong suy nghĩ, cách sống, cách dạy con, thậm chí cả cách lặng im… đã tạo nên những khoảng cách không thể lấp đầy. Chúng tôi từng cố gắng, từng níu giữ, từng thỏa hiệp... nhưng rồi, tất cả chỉ dừng lại ở chữ “từng”.
Sau 7 năm chung sống, chúng tôi chính thức ly hôn. Không cãi vã, không nước mắt, chỉ là hai con người đã quá mệt mỏi với việc cố gắng hiểu nhau, cuối cùng chọn cách buông tay để nhẹ lòng.
Tôi nhận quyền nuôi con. Anh cũng đồng ý.
Mọi người nói tôi may mắn vì có được con. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, đó là cả một hành trình của nước mắt, của những đêm trằn trọc với câu hỏi: “Làm mẹ đơn thân, tôi có làm được không?”
Tôi và chồng cũ đã ly hôn sau 7 năm bên nhau. (Ảnh minh họa)
Điều an ủi tôi nhiều nhất chính là bố mẹ chồng cũ. Họ không quay lưng với tôi, không trách móc tôi, không bênh vực con trai họ.
Họ vẫn thương tôi như con gái trong nhà. Họ vẫn âm thầm liên lạc, hỏi han, thỉnh thoảng dúi cho tôi vài trăm nghìn, nói là mua quà cho cháu, mua sữa, mua sách,… Nhưng tôi biết, đó là tình thương họ dành cho tôi, dành cho đứa cháu gái nhỏ không còn một gia đình trọn vẹn.
Có lần, bố mẹ chồng cũ còn cố gắng hàn gắn tôi và chồng cũ. Nhưng khi chồng cũ có người mới, họ đành ngậm ngùi buông tay.
Tôi không trách họ. Tôi hiểu, họ chỉ muốn cháu gái của họ có đủ bố mẹ, có một tổ ấm hoàn chỉnh. Nhưng không phải mảnh vỡ nào cũng có thể ghép lại, nhất là khi người trong cuộc đã bước sang một chặng đường khác.
Tôi chọn ở vậy nuôi con. Năm này qua năm khác, tình yêu không còn là điều tôi nghĩ đến. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì bận rộn, nhưng sâu thẳm trong tôi, có lẽ tôi đã không còn đủ niềm tin. Nhìn con gái lớn lên từng ngày, tôi thấy mình có động lực sống, có niềm vui và điều đó, với tôi là đủ.
Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ. Tôi và chồng cũ hầu như không liên lạc, chỉ khi có việc liên quan đến con thì mới nhắn vài câu.
Anh giờ đã có gia đình mới, có thêm con nhỏ. Tôi không chúc mừng, nhưng cũng không ghen tị, chỉ đơn giản là... chẳng còn gì để bận lòng.
Tuần trước, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của bố chồng cũ. Ông hỏi tôi có rảnh không, hãy sắp xếp thời gian đưa con gái về nhà nội vì ông có chuyện gấp cần nói. Tôi lo, sợ ông bà có chuyện gì không ổn nên lập tức thu xếp công việc để đưa con về.
Hôm đó có cả chồng cũ và vợ mới của anh. Khi cả nhà đã có mặt đông đủ, bố chồng cũ nhìn tôi và cháu nội rồi nói:
- Bố mẹ muốn chia đất cho con.
7 từ ấy khiến tôi sững sờ. Chưa kịp để tôi phản ứng lại, ông chậm rãi nói tiếp:
- Bố mẹ có một mảnh đất nhỏ. Bố muốn chia cho mẹ con con. Bố biết con vất vả, thiệt thòi nhiều. Bố mẹ chỉ muốn bù đắp một chút cho con và cháu gái.
Bố chồng cũ nói muốn chia đất cho tôi. (Ảnh minh họa)
Không ngờ sau từng ấy năm, họ vẫn xem tôi là người trong gia đình. Vẫn nghĩ cho cháu nội của họ, vẫn đau đáu với những thiệt thòi của tôi.
Nhưng chuyện đâu dừng ở đó.
Khi biết ý định của bố mẹ, chồng cũ và vợ mới của anh phản đối dữ dội. Anh nói tôi không còn là con dâu trong nhà, không có quyền nhận tài sản. Vợ anh thì thẳng thắn cho rằng tôi “đã đi rồi thì đừng quay lại lấy gì nữa”.
Tôi im lặng. Không phải vì không biết đau. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng… tôi thực sự đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Chỉ có bố mẹ anh là những người chưa từng “ly hôn” với tôi.
Tôi không biết cuối cùng ông bà có giữ quyết định chia đất hay không. Tôi cũng chưa trả lời sẽ nhận hay từ chối. Bởi hơn tất cả, điều khiến tôi nghẹn ngào không phải là giá trị của một mảnh đất, mà là sự trân trọng, yêu thương mà bố mẹ chồng cũ đã dành cho tôi.
Cuộc sống đôi khi chẳng công bằng, nhưng vẫn luôn có chỗ cho sự tử tế. Và trong một thế giới đầy đổ vỡ, tôi may mắn vì vẫn có một mối quan hệ đẹp đẽ còn nguyên vẹn, đó là tình nghĩa giữa tôi và bố mẹ chồng cũ.
Có thể tôi đã không còn chồng, nhưng tôi vẫn còn một gia đình phía sau. Và có lẽ, thế là đủ để tôi thấy mình không cô đơn.
Bình luận