Chùm thơ hay của nhà thơ Y Phương
Những sáng tác của nhà thơ Y Phương thường bắt đầu từ cảnh ngộ cụ thể, một khoảnh khắc tâm trạng mà tác giả bắt gặp, khai thác trong nhận biết mà ông dày công trải nghiệm.
Mùa hoa Mùa đàn bà Mặt đỏ phừng Thừa sức vác ông chồng chạy phăm phăm lên núi
Mùa hoa Mùa đàn ông Mệt như chiếc áo rũ Vừa vịn rào đi vừa ngái ngủ
Lặng lẽ đêmTrên đầu ta Trăng khe khẽ sáng Sương khe khẽ lắng Mây khe khẽ trôi
Dưới lưng ta Chiếu khe khẽ thở
Trong ngực ta Khe khẽ cười
Chiếc ba lôDưới cấp tướng là cấp tá Dưới cấp tá là cấp úy Dưới cấp úy là binh nhất binh nhì Dưới binh nhì là… chiếc ba lô
Chiếc ba lô bé nhỏ Treo vách nhà Đựng những ngày đẹp nhất đi xa.
Sáng lấp lánhNgười họa sỹ đi rồi Những mảng màu mồ côi
Người nhạc sỹ đi rồi Những nốt nhạc mồ côi
Người thi sỹ đi rồi Những con chữ mồ côi
Khi cha mẹ đi rồi Các con mình mồ côi
Mồ côi! Mồ côi!Ô không sao Khi mặt trời rơi Những đứa con của họ bắt đầu sáng lấp lánh.
Làng hoangĐất làng kể từ đây Chỗ gốc cây xau xau già Men theo đường chân người Giờ chỉ thấy mảnh sành Vương vãi trên luống cày
Nơi này từng là làng Nhà nhà chất đầy chum bạc Nhưng không hiểu vì sao cả làng bỏ đi đâu
Tìm gì Lâu rồi chưa thấy họ vềNay chỉ còn vết xe đè lên dấu chân Dấu chân đè lên vết xe Thành những rãnh những hào sâu hoắm
Chỉ còn lại mấy hòn đá trắng ngồi Hòn đá xám nằm Hòn đá đen đưa tay lên nhổ tóc Làng đấy chứ Làng đá
Này Hình như họ vừa về Có tiếng khóc trẻ sơ sinhVừa thơm vừa tanh Đúng họ rồi Cánh đàn ông cởi trần Răng đen Râu hung Da nâu Bắp thịt căng Còn đàn bà Họ lấy tay túm váy Bì bõm lom khom tắm Nước suối núm ním rung Rung lên từng cơn Ré lên từng chập Xa xa Thấy khói bay Chín người một mâm cơm Tôi lặng nhìn họ ăn Ăn gì mà nhả khói Vừa cười vừa nói Răng thì nhằn Tay thì nhặtCả làng xụt xịt ăn như khóc Xong rồi thì ngậm tăm No rồi thì nhìn trời Trời sắp nửa sáng rồi Ừ nhỉ Mong sao trời sáng thật rõ Những tia nắng le lói Thấy bóng chồng lên bóng Người chập vào người Mờ dần Rồi mất hút
Những lá Những gió Những nước chảy Những sao trời Vụt tắt Bốn bề nắng hanh mà lạnh Buồn buồn thổi ngang lưng
Thế rồi mùa thu đi qua mau Mùa xuân lò dò về Sưởi ấm cả rừng đào Này mùa xuân ơi Ăn hết bánh Tày rồi hãy đi Từ đây sang làng Hà Lều Đến làng Hà Lới Một thôi đường Chẳng xa Đồ đạc chất lên xe Ngựa cứ lôi Đàn bà cứ kéo Còn cánh đàn ông ta cứ say Mũ nón buộc thật chặt Môi miệng thả chề rề Hai chân đong đưa như hai que đanSỏi cát nhờ tớ mà ấm lên Nhưng còn tình yêu Chẳng bao giờ yên Bởi lũ trai làng cùng giành người con gái đẹp Làm sao nhường tình yêu cho nhau được Và thế là Họ bổ vào nhau Vác đòn càn ra Phang đứa đi Nhìn nhau chả ra gì Coi nhau như gỗ đá Xem kìa Những kẻ tình địch xông vào làm đau rơm rạ Bụi mù ba ngày trời Đất tụt sâu năm thước
Cha mẹ ơi Cớ làm sao loài người Chẳng chết vì hổ báo Chẳng chết vì lũ quét Chẳng chết vì hạn hán đói kém Chỉ chết vì gái đẹp Gái đẹp là của trời cho có nhiều đâu
Tôi đi trên nền làng xưa Cúi nhặt vài mảnh vỡ Rạn Nâu Lạnh tanh như da cụ cố
Đâu rồi làng một thuở Nổi tiếng mê gái và ham chơi
NoneBình luận